Con hổ Leng (Kỳ 72)

Có việc này anh nói cho các chú nghe, nhưng các chú “sống để dạ, chết mang đi”. Thằng nào hở miệng ra bép xép việc chưa làm thì anh thề có trời, có đất, anh tốt với bạn bè, nhưng với những kẻ bép xép, phản bội thì không bao giờ anh tha.

con ho leng ky 72 Con hổ Leng (Kỳ 71)
con ho leng ky 72 Con hổ Leng (Kỳ 70)
con ho leng ky 72 Con hổ Leng (Kỳ 69)

Trong số ba thằng được Sơn “xồm” gọi tới hôm nay, có Túc là một cao thủ trong đám săn trộm và nấu cao. Còn hai tên kia là Trương - dân tộc Giáy và Hừ - dân tộc Hà Nhì. Trương cũng là một gã “đầu đội trời, chân đạp đất”, không biết sợ là gì và đã vào tù ra tội tới 4 lần. Hừ từng là kiểm lâm, nhưng bị đuổi vì buôn lậu gỗ quý.

Ngoài ra, còn một kẻ mà cả ba thằng đều không biết, là một đệ tử thân cận của Sơn “xồm” tên là Hùng, thường gọi là Hùng “chọi” hoặc Hùng “con” bởi Hùng có dáng người thấp bé, loắt choắt. Hùng “chọi” có đôi mắt rất lạ, như là có thần tỏa ra trong từng tia mắt. Mỗi khi Hùng quét ánh mắt nhìn, chẳng có mấy người gặp phải ánh mắt ấy mà dám nhìn thẳng. Sở dĩ Hùng “chọi” được Sơn giao cho nhiều việc quan trọng là vì hắn có lòng trung thành tuyệt đối và cực kỳ nhiều mưu mẹo. Bên cạnh đó, Hùng cũng là một tay dám chém dám giết. Hắn là kẻ thực hiện gần như tất cả những vụ đâm thuê chém mướn hoặc đòi nợ thuê cho Sơn “xồm”.

Sơn rót một chén rượu ra:

- Bây giờ anh hỏi các chú đây. Các chú biết chuyện con hổ của ông Tài ở Mường Báng chứ?

Hừ gật đầu:

- Em lạ gì con hổ ấy. Em đã nhiều lần đến nhà ông Tài. Em cũng đã được vuốt râu nó.

Sơn “xồm” ngạc nhiên:

- Ngày xưa mày làm gì mà đến nhà ông ấy?

Hừ cười:

- Ngày xưa em làm kiểm lâm mà. Em lạ gì nhà ông Tài đâu. Mà sao hôm nay anh lại quan tâm đến nhà ông Tài thế?

Sơn “xồm” nghiêm mặt:

- Có việc này anh nói cho các chú nghe, nhưng các chú “sống để dạ, chết mang đi”. Thằng nào hở miệng ra bép xép việc chưa làm thì anh thề có trời, có đất, anh tốt với bạn bè, nhưng với những kẻ bép xép, phản bội thì không bao giờ anh tha. Chúng mày biết chuyện thằng Chứ ngày xưa chứ?

Nghe nói đến Chứ, cả bọn giật mình, tự nhiên ngồi im phăng phắc. Chúng hiểu rằng sắp có chuyện quan trọng.

Số là từ hơn chục năm trước, Sơn “xồm” có một tay đệ tử khá thân cận tên là Chứ. Chứ là người biết tường tận hơn ai hết những phi vụ làm ăn của Sơn, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hắn bị Cảnh sát Hình sự của công an tỉnh khống chế và sử dụng làm đặc tình. Một lần, Chứ báo cho công an về chuyến hàng ma túy chở từ Lào về của Sơn. Công an tỉnh tổ chức phục kích và bắt gọn cả đám. Nhưng hôm ấy số Sơn “ xồm” may, hắn uống rượu ở bên kia biên giới và đi được một đoạn thì cảm tả, miệng nôn trôn tháo, lê lết không được, đành phải vào một nhà người Xạ Phang ở sát biên giới để nghỉ lại nên thoát, còn cả bọn đi về bị bắt sạch. Sau này, Sơn biết chuyến hàng lộ vì Chứ báo cho công an. Mà cũng lại do thằng Chứ say rượu, nói tông tốc biị lộ. Hắn cho bắt tên Chứ mang vào rừng, cho vào thùng phi, rồi đổ bê tông thành một khối đặc và lăn xuống sông Đà.

Túc mở lời:

- Anh cứ yên tâm. Bọn em không phải bọn bép xép.

Sơn “xồm” nhìn cả đám bằng ánh mắt đe nẹt:

- Anh nói thế, chứ có phải là không tin các chú đâu. Không tin thì anh mời các chú đến đây làm gì. Bây giờ anh hỏi các chú đây, các chú có dám mang con hổ của ông Tài về đây cho anh không? Tất nhiên là anh sẽ trả các chú cực kỳ xứng đáng. Nói thật là anh đang rất cần một bộ xương hổ tử tế. Bây giờ mua hổ ở Thái, Lào, Myanmar khó, mà lại chẳng biết chất lượng thế nào. Bọn ấy cũng làm hổ giả đấy.

Trương ngạc nhiên:

- Làm hổ giả là làm thế nào ạ?

Sơn “xồm”:

- Bọn mày văn hóa ngắn lắm, lại còn không chịu đọc báo. Có tờ báo công an viết về cao hổ, là chúng nó mua chó béc giê loại 40-50kg, rồi mông má thành hổ. Mà thôi, không bàn chuyện đó nữa. Bây giờ chúng mày có dám mang con hổ ấy về đây không?

con ho leng ky 72
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Cả bọn im lặng nhìn nhau hồi lâu.

Túc rụt rè:

- Thưa anh, bắn chết con hổ thì không khó. Lúc nào ông Tài đi xa thì mình bắn thôi. Nhưng khênh được con hổ nặng hơn một tạ về đây thì không hề đơn giản chút nào. Rất khó đấy! Phải 6 người mới khênh được nó.

Sơn “xồm” cười:

- Sao mày nghĩ ngắn thế! Không phải là 6 người khênh, mà phải bắn nó, rồi xẻ thịt luôn, sau đó mỗi thằng cõng một mảnh về.

Thằng Túc hiểu ra:

- À! Như vậy cũng được anh ạ. Ông Tài có một thân một mình, mà lại ở chỗ khuất nẻo nên không ngại lắm đâu.

Cả bọn tiếp tục bàn luận một hồi lâu.

Trước khi tan tiệc, Sơn “xồm” đưa cho mỗi thằng một cái nhẫn một đồng cân:

- Các chú cầm lấy một đồng cân trước, rồi đi tìm hiểu thật kỹ. Giải quyết càng sớm càng tốt. Mà theo anh, nên làm thế này: Anh có khẩu súng bắn thuốc mê của Trung Quốc, loại này bắn không nổ đâu; các chú bắn cho nó gục xuống, rồi sau đó xẻ thịt nó, rồi mỗi thằng cõng một góc thịt ra sông. Ngoài đó sẽ có người đón. Anh bày binh bố trận cả rồi. Các chú cứ tìm hiểu xem hàng rào bảo vệ con hổ như thế nào.

Thấy Sơn khẳng định vậy, cả bọn tạm yên tâm.

Sơn “xồm” an ủi đãi bôi thêm vài câu nữa, rồi ra về cùng Hùng “chọi”.

Trên ôtô, Sơn “xồm” hỏi Hùng:

- Theo mày chúng nó có dám làm không?

Hùng “chọi” cười nhạt:

- Mấy thằng này có bảo đào mả bố chúng nó lên mang đi bán thì chúng nó cũng dám làm. Anh không biết đó thôi, chúng nó liều lắm đấy!

Sơn “xồm” cười khoái chí:

- Mày thấy chúng nó có liều bằng tao không?

Hùng “chọi” đưa đẩy:

- Ôi! Ông anh thì là bậc giang hồ số một ở cái đất nước này. Chẳng ai có thể so sánh được với ông anh. Mà hay thật, ông anh vừa là đại gia, có uy tín với lãnh đạo tỉnh, lại có uy tín với cả đám giang hồ như bọn em. Thật là một người hiếm có!

Sơn “xồm” cười:

- Uy tín với bọn mày thì không dễ, chứ với mấy ông lãnh đạo, muốn có uy tín thì chỉ cần một thứ thôi. Đó là thật nhiều tiền. Không có tiền thì chẳng làm gì có thầy. Không có tiền thì cũng chẳng làm gì có uy tín. Năm nay mày 25, 26 tuổi rồi, vợ mày cũng chăm chỉ làm ăn, nhưng phải xem thế nào mở rộng sản xuất đi. Cứ ở nhà may mấy bộ quần áo, vá víu lăng nhăng kiểu đấy thì không ăn thua.

Hùng “chọi” băn khoăn:

- Em cũng muốn lắm, nhưng không có lực, ông anh ạ.

Sơn “xồm”:

- Mày định làm cái gì?

Hùng “chọi”:

- Thưa anh, em định làm trang trại nuôi lợn rừng, lợn cỏ để bán cho bọn dưới xuôi. Một cân lợn thường nuôi trong chuồng bán được có mấy đồng, còn một cân lợn kia bán được giá gấp ba, gấp bốn, mà bao nhiêu cũng hết.

Sơn “xồm:

- Đầu tư có lớn không?

Hùng “chọi” :

- Thưa anh, cũng không lớn, cùng lắm là 5 cây vàng.

Sơn “xồm” vỗ vai Hùng “chọi” :

- Ôi! Tưởng 500 cây vàng. Lẽ ra mày phải nói với tao lâu rồi. Mày là chân tay của tao, là người mà tao tin hơn cả chính tao, thế mà lại không dám nói gì với tao. Nói thật là tao rất quý con vợ mày. Nó ngoan ngoãn, hiền lành, lễ phép. Nó là loại đàn bà chỉ biết thờ chồng đấy. Thôi được rồi, sáng mai qua nhà tao lấy tiền. Nhưng mà tao nói trước nhé, tao không cho mày tiền, tao cho mày vay trong 5 năm, không lấy lãi đồng nào.

Hùng “chọi” líu ríu:

- Dạ! Thế thì em cảm ơn anh quá!

Sơn “xồm”:

- Tao cho mày cũng được. Tao chẳng tiếc gì mày. Nhưng đồng tiền tao cho mày, thì có khi mày không coi trọng, lại tiêu pha vung vít, coi như tiền nhặt được, không chắt bóp, không dùng đồng tiền vào việc có ích thì gay. Vậy nên, tao chỉ cho vay thôi. Vay thì phải trả, vay thì phải có trách nhiệm làm ra đồng tiền để trả nợ. Mày hiểu ý anh chưa?

Hùng “chọi”:

- Dạ. Em hiểu rồi ạ. Ông anh có tầm nhìn xa quá. Được thờ ông anh làm minh chủ thế này, em thật mãn nguyện.

Sơn “xồm” nhăn mặt:

- Thôi! Mày nói cái gì mà “minh chủ”. Anh em mình làm ăn với nhau mà. Mày cứ trung thành, tử tế là được. Việc con hổ, tao giao cho mày toàn quyền. Mày vừa phải giám sát, vừa phải động viên chúng nó. Mày hiểu chứ? À, mà có lẽ phải thuê thêm vài ba thằng nữa, chứ tao thấy ba thằng là hơi ít.

Hùng “chọi”:

- Dạ, thưa anh, em hiểu. Anh cứ yên tâm. Anh không phải băn khoăn. Nghe nói hôm ấy anh cũng định đi ra đón ở bến sông ạ?

Sơn “xồm:

- Ừ. Tao cũng định ra đón.

Hùng “chọi” lắc đầu:

- Theo em, anh không nên đi. Tránh càng xa càng tốt. Anh cứ để bọn em chăm sóc ông Đạt cho. Ông này ngu về chính trị lắm. Cứ có tiền là ông ấy dám làm hết đấy.

(Xem tiếp kỳ sau)

Nguyễn Như Phong

/ Năng Lượng Mới