Con Leng lao bổ vào ông, nó vật ông xuống, liếm láp khắp người ông, từ trong cổ họng nó phát ra những tiếng rít, hình như nó đang khóc. Nó khóc vì nhớ ông, vì oán trách ông đã bỏ nó đi mấy ngày liền.
Con hổ Leng (Kỳ 47) |
Con hổ Leng (Kỳ 46) |
Con hổ Leng (Kỳ 45) |
Con lợn sống yên ổn mấy ngày và có những lúc nó đã dám mon men ra nhìn chòng chọc vào con Leng, con Lếch. Cặp mắt dò hỏi của nó như muốn nói rằng: “Các ngươi có phải là hổ, là chó không? Ta biết từ ngàn xưa, các ngươi là thiên địch của loài lợn ta. Ta biết, ta được mang về đây là để làm miếng ăn cho các ngươi. Nhưng tại sao các ngươi lại có vẻ tử tế với ta như vậy. Ta còn bé thế này, không làm gì được các ngươi nhưng nếu là mẹ ta, thì chắc chắn mẹ ta không để yên cho các ngươi như thế này”.
Đến chiều ngày thứ tư, khi mặt trời bắt đầu đỏ như hòn than, tụt dần xuống phía tây ngọn núi, con Leng đang nằm chợt vùng dậy. Nó cảm nhận được trong làn gió Lào khô nóng hầm hập từ phía tây thổi tới có tiếng chân người bước gấp gáp. Và trong hơi gió nóng đấy, nó chợt thấy có một mùi quen thuộc - đó là mùi của ông Tài. Nó nghiêng đầu, áp tai xuống mặt đất và chỉ trong khoảnh khắc nó nhận ra ngay đó là tiếng chân của ông Tài. Nó bật dậy lao ra cửa rồi cuống quýt cào lên cánh cổng được làm bằng những tấm gỗ dày. Cũng gần như ngay tức khắc, con Leng cũng nhận ra mùi của ông Tài, bước chân của ông đã về đến đầu bản và nó cũng lao đến cánh cửa, rít lên réo gọi.
Minh đang sửa lại cột ăng-ten để cho đài bán dẫn bắt sóng tốt hơn. Anh vội chạy ra và thấy hai con vật đang cuống quýt cào cửa. Minh bật cười và nói: “Chúng mày đón ông về phải không? Tao cũng nghĩ ông về hôm nay. Ông bảo đi hai ngày thôi, hai ngày đi, hai ngày về chắc giờ này sắp đến nhà rồi đấy. Chúng mày đi đón ông đi”. Nói xong, anh mở cửa chuồng. Như tên bắn, con Leng và con Lếch lao vọt ra khỏi chuồng, cắm đầu cắm cổ chạy theo hướng về đầu bản. Quả nhiên, khi ông Tài vừa lội qua con suối nhỏ ở đầu bản đã thấy con Leng và con Lếch đứng chờ. Con Leng lao bổ vào ông, nó vật ông xuống, liếm láp khắp người ông, từ trong cổ họng nó phát ra những tiếng rít, hình như nó đang khóc. Nó khóc vì nhớ ông, vì oán trách ông đã bỏ nó đi mấy ngày liền. Cả hai con thú đều lăn xả vào ông khiến ông Tài thấy ngộp thở, người ông chìm đi trong một niềm vui và niềm hạnh phúc bất tận. Ông ôm đầu cả hai con thú vào lòng và nói: “Gớm gớm. Chúng mày cho ông thở một cái đã nào. Ông đi mới có mấy ngày... Chúng mày nhớ ông lắm phải không? Ừ, con Leng này, mày nhớ ông chắc là bỏ ăn, ông thấy mày gầy đi một chút rồi đấy”. Rồi ông lại cốc nhẹ vào đầu con Lếch: “Tại sao không bảo con mày ăn uống cho tử tế?”.
Ông Tài gỡ balô xuống và con Lếch kéo tha đi, nhưng người nó thấp mà balô lại dài nên nó cứ kéo lệt xệt trên đất. Ông Tài bật cười và bảo: “Thôi mày đưa cho ông”. Con Lếch đi trước, còn con Leng đi bên cạnh ông. Dân bản nhìn thấy cảnh đấy thì cũng thấy vui. Mọi người tíu tít chào hỏi ông Tài: “Ông đi đâu mà để lũ con, lũ cháu nhớ ông đến bỏ ăn bỏ uống thế?”. Bọn trẻ con thì chạy ùa ra và gọi “Leng ơi”, “Lếch ơi”. Nhưng đáp lại chúng, con Leng vênh mặt lên với dáng vẻ tự hào. Bước chân của nó đi trên đường mà cảm thấy như không chạm đất. Về đến nhà, nó lại quay sang liếm láp Minh. Minh vỗ vào đầu con Leng và bảo: “Mày ghê lắm, từ hôm ông đi, mày coi tao như người xa lạ. Bây giờ có ông về, mày lại khác nhiều rồi đấy”. Minh rót nước mời bố và hỏi:
- Bố đi có được việc không?
Ông Tài hào hứng:
- Được lắm con ạ. Bố hỏi Thoong Kẹo rồi. Con hổ này thả được về rừng, khi nào nó tự kiếm ăn được là phải thả nó đi. Mà mình không thả nó đi, nó cũng không ở với mình nữa đâu.
Rồi ông quay sang con Leng, nói:
- Gái lớn phải đi lấy chồng chứ.
Minh nói với bố:
- Bố ạ, từ hôm bố đi nó chẳng ăn uống gì cả. Con mua lợn nhà Phú bỏ vào chuồng, nó cũng chẳng đoái hoài gì. Mà đến ngày hôm nay thì cả lợn với hổ lại thân nhau.
Ông Tài nhíu mày một lát hỏi:
- Thế à. Sao vậy nhỉ?
Nhưng nghĩ tới con Leng và con Lếch xoắn với ông lúc nãy ở đầu bản thì đã làm ông hiểu. Ông bảo Minh:
- Bố đi, nó không được đi theo, nó nhớ, nó buồn nên nó không ăn. Bây giờ con thử cho nó vào chuồng xem.
Minh vỗ lưng con Leng và nói: “Nào Leng, mấy ngày không ăn gì rồi. Ông về rồi, vui thế là đủ rồi. Vào chơi với con lợn của mày đi”.
Rồi ông Tài và Minh đưa con Leng, con Lếch vào trong khu chuồng. Lần này thì thái độ con Leng thay đổi hẳn, nó gườm gườm nhìn con lợn, rồi nó chùng người xuống, rón rén đến gần con lợn. Con lợn vẫn bình thản gặm sắn, không hề có một chút cảnh giác bởi thái độ con Leng mấy ngày vừa rồi khiến nó quên đi rằng con vật đang rón rén bò đến kia là con hổ. Còn con Leng, thì nó cũng quên mất, ít phút trước nó còn ngắm nhìn con lợn gặm sắn. Cách con lợn khoảng bốn mét, con Leng nhún mình nhảy vọt lên, và nhanh như tia chớp hàm răng nó ngoạm chặt cổ họng con lợn. Ông Tài bật cười sảng khoái và nói:
- Con thấy chưa, nó vẫn là hổ đấy.
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet) |
Chỉ trong phút chốc, con Leng đã xé tung bụng con lợn. Nó lại dứt quả tim ra mang đến cho con Lếch. Còn nó ăn buồng phổi trước rồi mới đến bộ gan. Ông Tài bật cười và bảo con Leng: “Mày ăn hết hay là phần ông một ít nào?”. Con Leng ngước nhìn ông rồi lại cắm cúi ăn. Ông Tài và Minh đóng cửa chuồng lại rồi đi về. Ông kể lại câu chuyện đã gặp Thoong Kẹo cho Minh nghe, rồi ông nói hào hứng:
- Giờ thì bố yên tâm rồi, mùa xuân này khi thú về mỏ Muối bố sẽ mang con Leng vào thả.
Minh nói:
- Con chỉ sợ nó không xa bố được thôi.
Ông Tài nói chắc chắn:
- Nó xa được con ạ. Thoong Kẹo bảo rồi nó yêu mình, nó biết ơn mình nhưng nó sẽ yêu rừng hơn, yêu đồng loại của nó hơn.
Chợt nghe tiếng rít của con Lếch và cả tiếng gọi khàn khàn của con Leng. Ông Tài bảo Minh:
- Nó gọi để chia thịt cho mình đấy.
Minh ra mở cửa chuồng, thấy con Leng đã ăn hết gần nửa con lợn. Khi anh mở cửa chuồng, nó càm nửa thân trên con lợn mang vào trong nhà, đặt xuống cạnh bếp. Ông Tài bật cười và bảo: “Thoong Kẹo bảo rằng, kiếp trước mày là người cho nên mày hiểu tao. Có lẽ thế thật”.
Buổi sáng, ông Tài và Minh vừa ăn cơm xong, chuẩn bị đi nương thì Kiểm lâm Phú hớt hải chạy đến. Nhìn bộ dạng Phú, ông Tài ngạc nhiên, sao có chuyện gì mà trông mặt chú như có cháy rừng thế. Phú vừa thở vừa nói:
- Bác ạ, có công điện hỏa tốc của Chi cục về, đề nghị bác ra ngoài Trạm để nghe cấp trên chỉ đạo về chuyện con Leng.
Ông Tài ngạc nhiên:
- Con Leng làm sao mà phải chỉ đạo?
Phú trả lời:
- Họ nói rằng, trong miền Nam đã có chuyện hổ tát chết người, cho nên phải mời bác ra để nghe phương án bảo vệ con Leng này thế nào và họ muốn bác mang giao con Leng này cho Kiểm lâm tỉnh.
Ông Tài nóng mặt:
- Các anh muốn bàn gì thì vào đây mà bàn. Tôi chẳng có liên quan gì đến kiểm lâm nhà các anh cả. Còn thú tôi nuôi, thì tôi có trách nhiệm bảo vệ nó là lẽ đương nhiên. Tôi không đi đâu hết.
Minh đứng trong nhà nghe thấy bố nói vậy, anh ra và từ tốn nói:
- Bố ạ, người ta đã có điện như thế thì cứ ra nghe xem họ nói gì. Còn con thấy con Leng thì nhà mình đã làm chuồng trại tốt như thế rồi, có gì đâu mà ngại.
Ông Tài vẫn chưa nguôi:
- Anh về bảo với chúng nó là cửa quyền nó vừa vừa chứ. Muốn bàn cái gì thì xuống đây. Tôi chăm sóc, giữ gìn con Leng này từ ngày ấy đến giờ, thử hỏi kiểm lâm tỉnh đã giúp tôi cái gì. Được hai tháng đầu, các anh thí cho được ít tiền với hộp sữa, còn từ bấy đến nay có được đồng nào đâu. Trong khi anh xem, tôi nuôi con Leng tốn kém ra sao.
Phú năn nỉ:
- Thôi mà bác. Cứ ra xem họ nói gì, sau đó mình trình bày. Không họ lại bảo mình chống đối.
Minh cũng nghĩ, nếu bố ra thì không khéo sinh chuyện to, nên anh bảo Phú:
- Anh cứ ra trạm nói mọi người rằng bố tôi đang mệt không ra được. Tôi được ủy quyền của ông ra để nghe xem chỉ đạo như thế nào.
Phú suy nghĩ một lát rồi bảo:
- Như thế có tiện không?
Minh cười:
- Có gì mà không tiện. Tôi là con trai của ông Tài, lại là sĩ quan công an. Bố tôi mệt, tôi ra dự họp thay thì có làm sao. Có việc gì tôi chịu trách nhiệm.
Phú ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Anh cố ra sớm nhé. Mọi người đang chờ đấy, mà có cả Chi cục phó về.
Nói xong, Phú tất tả chạy đi. Ông Tài bực bội:
- Tao biết là bọn chúng nó âm mưu lấy con hổ này về, mà chúng nó chẳng tử tế gì đâu. Nó mang về tỉnh, nó tiêm thuốc cho con hổ chết hoặc bỏ chết đói rồi nó mang nấu cao ngay đấy.
Minh an ủi:
- Bố ạ, bố đừng nghĩ thế mà già người đi. Bố cứ để con ra xem họ bảo gì.
Thế rồi Minh thay quần áo để đi. Anh vừa ra đến cửa thì ông Tài gọi giật lại:
- Con chờ bố, bố cũng đi luôn.
Từ nhà ra trạm kiểm lâm khoảng hơn một cây số. Khi ông Tài và Minh tới đã thấy có ngót chục người đang ngồi chờ sẵn. Ngoài anh Phó chi cục trưởng Kiểm lâm - tên là Toàn, còn có cả Phó trưởng Công an huyện, Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch xã, Xã đội trưởng dân quân. Nét mặt người nào người nấy có vẻ căng thẳng.
Khi mọi người yên vị, Trạm trưởng Trạm Kiểm lâm Mường Mun là Hiếu, đứng lên thong thả nói:
- Kính thưa anh Toàn, lãnh đạo kiểm lâm tỉnh. Thưa các đồng chí, thực hiện công điện của lãnh đạo kiểm lâm tỉnh. Hôm nay, chúng tôi mời bác Tài, người đã có công nuôi dưỡng con hổ Leng đến đây để cùng bàn biện pháp chăm sóc, quản lý con hổ như thế nào. Sở dĩ có việc này là do ở tỉnh Sông Pác vừa rồi đã xảy ra việc hổ tát chết nhân viên nuôi thú. Cũng báo cáo với lãnh đạo chi cục, lãnh đạo huyện, thời gian vừa qua, bác Tài đã chăm sóc con hổ rất tốt. Hôm nọ, chúng tôi kiểm tra thì sức khỏe con hổ không có vấn đề gì. Nó đã nặng hơn sáu mươi cân và con hổ rất ngoan. Chúng tôi cũng đã kiểm tra khu chuồng trại và thấy đã được anh Minh gia cố rất chắc chắn. Ở bản ai cũng quý con hổ vì nó thân thiện với tất cả mọi người, nhưng hôm nay có công điện của lãnh đạo thì chúng tôi cũng muốn cấp trên chỉ đạo rõ hơn. Sau đây, xin mời Phó chi cục trưởng Toàn có ý kiến.
Toàn đứng lên nói khề khà và giọng điệu cực kỳ quan cách:
- Thưa các đồng chí, thưa bác Tài. Việc bác Tài nuôi con hổ thế nào thì cả tỉnh đều biết, hay nói rộng ra thì cả nước đều biết và cả một số tổ chức bảo vệ động vật hoang dã cũng rất quan tâm. Chúng tôi cũng đã phải cố gắng bảo vệ rất nhiều thì cấp trên mới không ra lệnh tịch thu con hổ. Tuy nhiên, về góc độ pháp luật, việc giao cho một cá nhân nuôi dưỡng hổ hoang dã là không được phép. Tới đây, chắc chắn cấp trên sẽ có chỉ thị cụ thể hơn về con hổ Leng này. Nhưng hôm nay, chúng ta bàn đến bài học hổ tát chết người ở miền Nam thì chúng ta phải xem xét cần phải xử lý con hổ này như thế nào. Hổ là quý thật, nhưng mạng người còn quý hơn. Hơn nữa, hổ lại là giống động vật hoang dã. Ngày hôm nay có thể nó rất hiền lành, nhưng không ai có thể nói trước được rằng, thú tính của nó nổi lên lúc nào. Chúng tôi được biết bác Tài nuôi dưỡng con Leng rất tốt, nhưng vẫn cho nó tự do đi chơi trong bản, không có những biện pháp cần thiết để tránh cho con hổ có những hành động bộc phát. Hiện nay, Chi cục cũng đã xây dựng một khu chuồng trại là trung tâm cứu hộ động vật hoang dã. Khu chuồng đã xong nhưng còn thiếu kinh phí nuôi động vật hoang dã. Nên phải nói rõ với bác Tài là sớm hay muộn con hổ này cũng phải mang ra trung tâm cứu hộ. Bây giờ, tôi muốn nghe ý kiến của bác Tài, bác làm thế nào để con hổ không gây thương tích cho người khác?
Phó chủ tịch xã Pờ Gió Lồng giơ tay xin phát biểu. Anh nói:
- Tôi thấy không công bằng. Bác Tài là người dưới xuôi, nhưng đã gắn bó với Mường Mun mấy chục năm rồi, công lao của bác ấy rất lớn, không phải chỉ trong thời kỳ bác là công an vũ trang, mà trong thời kỳ bác là kiểm lâm, bác là người giữ rừng, bảo vệ thú mà tôi thấy anh em mình ngồi đây không ai được như bác. Dân Mường Mun chúng tôi thấy bác nuôi con hổ, ai cũng cảm phục, cho nên trước khi đi đến đây, tôi được đồng chí Bí thư kiêm Chủ tịch xã dặn rằng: “Phải bàn cách bảo vệ con Leng, trông nom nó cẩn thận. Nhưng con Leng bây giờ được coi là tài sản của dân Mường Mun nên không được bàn đến chuyện đưa nó ra tỉnh”.
(Xem tiếp kỳ sau)
Nguyễn Như Phong
Ngày đăng: 06:00 | 01/11/2017
/ Năng Lượng Mới