Có lẽ trong mười hai năm làm cảnh sát, chưa có kẻ nào dám cả gan đùa cợt với Triệu như Bạch Hải Đường.
Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ I)
Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ II)
Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ III)
Có lẽ trong mười hai năm làm cảnh sát, chưa có kẻ nào dám cả gan đùa cợt với Triệu như Bạch Hải Đường. Tivi, tiền và hai chục lượng vàng cùng nhiều thứ đồ khác mất đi còn kiếm lại được. Nhưng danh dự và uy tín nghề nghiệp đâu có phải một sớm một chiều mà xây dựng nên. Mặc dù Triệu đã ra lệnh cho đám thuộc hạ phải bí mật về việc Đường đến cướp và lăng nhục Triệu, nhưng tin Bạch Hải Đường đột nhập nhà Triệu giữa ban ngày, đàng hoàng chất đồ lên xe ôtô vẫn lan nhanh như gió khắp Long Xuyên. Thậm chí người đời còn thêu dệt thêm là Đường còn bắt vợ Triệu cởi quần áo để coi xem “co” bà đại úy phu nhân có đẹp không và được kể bằng giọng đặc biệt khoái chí của những kẻ không ưa Triệu. Tiếng đồn đến tận Tổng nha Cảnh sát, tới tai Giám đốc Trần Văn Hai. Nhân một chuyến đi công du vùng Bốn chiến thuật, Hai đến Long Xuyên và hỏi về chuyện đó. Nghe Triệu kể lại xong, Hai cười sằng sặc, cười đến nỗi nước mắt chảy giàn giụa.
- Ông đại úy, đó là tên cướp “năm bơ oăn”, ông ráng bắt được nó, đem về Tổng nha cho tôi và tôi xin hứa nếu đích thân ông bắt được nó, ông sẽ được thăng hai ngôi sao liền. Còn bất kể ai bắt được Đường cũng đều được trọng thưởng.
Rồi với giọng nói đầy hãnh diện, Hai kể về việc chính hắn đã chỉ huy vây bắt Điền Khắc Kim ra sao. Kết thúc câu chuyện, Hai cao giọng:
- Các ông làm cảnh sát, qua vụ này tôi thấy tay nghề của các ông còn non lắm. Tại sao các ông cứ làm rầm rộ, để lộ hết. Với thằng như Bạch Hải Đường có huy động một tiểu đoàn vây bắt cũng chắc gì? Phải có mưu. Tôi nghe nói, hắn không nghiện rượu, không hút thuốc, không cà phê mà chỉ mê gái, đúng không đại úy?
- Dạ thưa chuẩn tướng đúng ạ.
- Đó, các ông thiếu gì gái đẹp, thiếu gì tiền, vậy mà không đưa nó vào bẫy. Từ xưa tới nay, bao bậc “chính nhân, quân tử”, uy danh lừng lẫy bốn phương trời vậy mà chết trong vòng tay đàn bà. Tây Thi làm vua Ngô mất nước, Điêu Thuyền khiến Đổng Trác phải tiêu mạng…
- Dạ, thưa chuẩn tướng dạy rất đúng. Xin hứa với chuẩn tướng trong vòng hai tháng chúng tôi sẽ tóm được Bạch Hải Đường đem về Sài Gòn trình chuẩn tướng.
Trần Văn Hải tươi nét mặt:
- Bữa rồi, có một tên đặc công ra đầu thú. Tại Tổng nha Cảnh sát, tôi đã cho hắn biểu diễn lại cách trèo tường vượt cổng, đột nhập lấy trộm tài liệu. Các ông có biết không? Một trung đội cảnh sát bảo vệ tòa nhà trung tâm điện toán, vậy mà hắn lọt vào, lấy ra ba tập tài liệu hồ sơ. Đứng về mặt đạo đức thì tất cả các tên đầu thú đều không đáng một xu, nhưng về tài năng nghề nghiệp, tôi khâm phục tên đó. Hèn gì, các khách sạn, các cư xá lính Mỹ nối tiếp nhau nổ tung. Các ông ráng lên, tóm được tên Bạch Hải Đường, tôi sẽ cho hắn cùng tên đặc công đó thi tài.
Đường phố ở Trung tâm TP Long Xuyên |
- Xin chúc sức khỏe các chiến hữu!
Tiếng ly chén chạm nhau lanh canh, tiếng nhạc xập xình cuốn hút, hơi men bốc lên rần rật làm Triệu thấy rạo rực trong người. Hắn nắm chặt bàn tay và tưởng tượng ra Bạch Hải Đường đang đứng trước mặt, tay bị trói quặt ra sau…
Ngày hôm sau, Triệu tung tay chân đi tuyển dụng được trên hai mươi cô gái ở các khách sạn trong thị trấn Long Xuyên và Châu Đốc. Bọn này được giao hai nhiệm vụ: Thứ nhất, báo cho cảnh sát biết, nếu Bạch Hải Đường đến khách sạn. Thứ hai, quyến rũ bằng được Bạch Hải Đường cố gắng bỏ thuốc ngủ vào nước ngọt cho Đường uống. Để tránh nhầm lẫn, mỗi cô gái đều có hai tấm hình Đường, một chụp thẳng, một chụp nghiêng. Tự nhiên, Triệu cũng lờ mờ hiểu rằng khách sạn nào cũng có người của Bạch Hải Đường, vì thế, số cô gái này khó mà quyến rũ được Bạch Hải Đường. Cần phải có những gương mặt mới hơn – Triệu nghĩ vậy và đích thân đi tìm một con “chim mồi”. Triệu về Cần Thơ, đến gặp “Tú bà” Lệ Thi chủ nhà chứa Hương Đêm, người đã có một thời Triệu yêu say đắm. Nghe Triệu nói rõ yêu cầu, Lệ Thi khoái chí:
- Anh biết không. Phủ đặc ủy tình báo cũng phải đến khách sạn của em tìm “Thiên nga”. Ở khách sạn của em, không thể có những cô gái nhan sắc tầm thường và như anh biết đó, những người tới đây tìm thú vui, không có ai đeo lon đại úy như anh đâu.
Lệ Thi bấm điện thoại gọi một cô gái tên là Xuân tới. Thoạt nhìn, Triệu cũng phải bàng hoàng, cô gái có “phoóc” người đẹp như một vũ nữ, trên khuôn mặt trái xoan là chiếc mũi thẳng, cao vừa phải, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào chín, cặp mắt hơi dài luôn mở to trong sáng, ánh mắt nhìn tình cảm nhưng nghiêm nghị; thân mật, dịu dàng nhưng không lẳng lơ.
- Thưa, dì kêu con?
- Ờ, Xuân nè, ngài đại úy cảnh sát đây có việc nhờ đến tài năng của con giúp đỡ. Dì đã đồng ý với ngài là để con giúp. Nhưng con có quyền tự quyết, dì không cản.
- Dạ, xin đại úy cho phép – Xuân khép nép ngồi xuống salon.
Cố lấy giọng của kẻ có quyền thế, Triệu nói nhỏ đủ nghe:
- Cô Xuân à, cô biết tên tướng cướp Bạch Hải Đường chứ?
- Dạ, thưa đại úy em có nghe nói.
- Hắn là tên cướp đặc biệt nguy hiểm cho sự bình an của chính thể Việt Nam cộng hòa. Lực lượng cảnh sát Long Xuyên chúng tôi đã nhiều lần vây bắt hắn nhưng hắn đều thoát. Qua nghiên cứu cá tính và sở thích của hắn. Chúng tôi biết tên này đặc biệt thích gái đặc biệt là gái đẹp. Hắn ít chữ nhưng tán gái giỏi, đó là điểm yếu duy nhất của Bạch Hải Đường, chúng tôi đưa cô về Long Xuyên, cô sẽ vào khách sạn Thái Bình, và ở đó cô sẽ có dịp gặp gỡ làm quen với Bạch Hải Đường. Nhiệm vụ bước đầu là như vậy, sau đó chúng tôi sẽ trao đổi thêm. Với cô, một hoa hậu lại là người được bà chủ Lệ Thi đặc biệt quý mến, vì thế mọi đền bù đều không có giới hạn. Chỉ có thể nói trước với cô rằng: Một cú điện thoại của cô báo tin Bạch Hải Đường đến, là cô có 10 vạn đồng. Nếu cô trói được Đường bằng vòng tay của cô, cô sẽ có 4 triệu đồng và có một chuyến du lịch Singapore hay Hồng Công.
Thật là một hợp đồng hấp dẫn và ngon ăn, tuy nhiên kinh nghiệm của nghề nghiệp cho Xuân thấy không bao giờ vội vã nhận lời. Phải biết kiêu kỳ cho đúng giá trị của bản thân.
- Thưa đại úy, tôi xin phép trả lời đề nghị của đại úy vào sáng mai. Có lẽ dì Lệ Thi chưa giới thiệu tôi với đại úy, tôi còn má già 60 tuổi, hoàn toàn trông vào đồng lương hàng ngày của tôi.
- Cô khỏi lo – Triệu nói ngay – Kể từ lúc cô rời Cần Thơ về Long Xuyên, sẽ có người đến hầu bà. Chi phí tôi sẽ tính.
Xuân cúi đầu im lặng vì không còn cách nào có thể viện lý do từ chối được nữa. Lệ Thi khẽ khàng:
- Con cứ đi giúp đại úy, không phải suy tính gì cả – Quay sang Triệu, mụ nói thêm – Xin nói trước để đại úy rõ, đây là cô gái số một của em, và không phải bất cứ ai – cho dù là tỉ phú – có thể được Xuân tiếp rượu. Cô ấy có tâm hồn của nghệ sĩ đó.
Triệu gật đầu đồng ý nhưng trong lòng thầm nghĩ: Chả có đứa con gái nào lọt vào nhà chứa mà hiền lành tử tế cả. Chúng chỉ là bọn thích ăn diện và lười chảy thây chảy xác. Mọi hình thức bề ngoài chỉ là cái áo che đậy một tâm hồn bệnh hoạn, một suy nghĩ đơn giản – Tiền! Đó là mục tiêu của chúng.
Không phải đợi đến hôm sau mà ngay chiều hôm đó, Triệu đưa Xuân về Long Xuyên đưa Xuân đến khách sạn Thái Bình, gặp chủ khách sạn, kèm theo lời giới thiệu ngắn gọn.
- Đây là cháu gái tôi, rất mong ông coi cô Xuân cũng như những cô gái mà ông yêu quý.
- Xin lĩnh ý ngài trung Tá. Dạ, xin ngài cứ yên tâm chẳng hay ngài muốn để cô cháu làm việc gì ở đây ạ?
Trung tá Vĩnh nheo mắt:
- Tùy ông thôi, nhưng tôi có cảm giác nếu để cháu làm việc gì tiếp xúc nhiều với khách hàng thì hợp với nó hơn.
Chủ khách sạn tròn mắt ngạc nhiên trước lời nói của Trung tá Vĩnh, nhưng hắn không dám nói. Để tiếp xúc nhiều với khách thì chỉ có làm bồi bàn, rồi ngồi kề đùi kề vế với đám đàn ông, cốt làm sao cho họ nốc càng nhiều rượu càng tốt, bất đắc dĩ lắm các cô gái mới chịu đi làm việc mồi chài khách. Vậy mà sao ngài tỉnh trưởng lại muốn cho cháu gái làm việc đó.
Xuân quả là một cô gái có sắc đẹp hiếm có. Kể từ ngày có cô, khách sạn tươi mát hẳn lên. Trong phòng bar rộng lớn ở tầng trên khách sạn, cô ta đi tới dâu là muôn ánh mắt thèm khát nhìn theo. Bàn tiệc nào được cô ta đến ngồi, nán lại năm mười phút, mời khách uống rượu bằng giọng nói êm dịu. lịch sự, điểm vài câu tiếng Anh phát âm rất chuẩn, là coi như hạnh phúc lắm rồi. Xuân về khách sạn mới có chục ngày mà tiếng tăm cô đã bay khắp Long Xuyên, doanh thu của khách sạn tăng vọt và lương của cô cũng tăng gấp rưỡi so với người cùng làm.
Vào khoảng nửa buổi sáng của ngày thứ ba, đó là lúc vắng khách nhất trong ngày, Xuân đang ngồi nói chuyện tầm phào với mấy chị em cùng làm thì có hai người khách bước vào. Người đi trước bé nhỏ, mặc bộ ký giả màu ghi đá may rất khéo, ôm gọn lấy thân hình tròn lẳn, mái tóc dài vừa phải được xẻ ngôi giữa làm cho khuôn mặt bầu bầu có cái trán cao càng tăng thêm vẻ khôi ngô lịch thiệp. Người đi sau to lớn, có nước da ngăm đen, mái tóc xoăn tít, có cái nhìn sắc sảo và lạnh như thép. Ngay từ lúc bước vào khách sạn, ánh mắt đó đã lướt qua mặt các nhân viên, sục sạo vào phía trong quầy rượu – Đó là Bạch Hải Đường và Tư Đen. Họ ngồi vào phía góc trong của phòng, quay mặt ra ngoài đường.
Xin hai ly cà phê đen đặc biệt – Đường nói vừa đủ nghe khi một cô gái phục vụ đem thực đơn tới. Hai tay chống cằm. Đường ngồi nhìn như xoáy vào các cô gái và ánh mắt dừng lại rất lâu vào Xuân. Từ lúc Đường và Tư Đen vào, tự nhiên Xuân có linh cảm là lạ. Cô len lén theo dõi hai người, nhất là người bé nhỏ. Những nét nhận dạng về Đường lần lượt hiện ra trong trí óc cô: cao chừng một mét sáu ba, sáu tư, người tròn lẳn, môi dày vừa phải, thoáng nhìn nom như mắt một mí nhưng thực ra là hai mí… đúng rồi! – Tóc màu đen nhạt – cũng đúng: tai to vểnh ra phía trước… phải rồi. Hay mặc đồ ký giả… gã này có bộ ký giả may rất đẹp… chắc may tiềm Sài Gòn, đi đâu hay xách catáp Nhật… súng ngắn nhét trong túi áo… không biết có không? Không bao giờ uống rượu, hút thuốc lá… cô phục vụ đem cà phê ra rồi. Có lẽ đây là Bạch Hải Đường – Xuân khẳng định rồi đứng lên đi vào phòng riêng lấy ảnh ra so sánh. Không thể nhầm được nữa. Bỗng dưng cô thấy hồi hộp, tim đập như gõ trống. Gọi têlêphôn cho Triệu ngay hay ra tiếp chuyện? Thôi tốt nhất là cứ “phôn” cho Triệu. Xuân nhấc máy quay số 0, tiếng tút… tút kéo dài báo hiệu tổng đài tự động đang rỗi. Ngón tay trỏ thon dài vừa đưa tiếp vào con số 2 thì Xuân chợt dừng lại, cô thấy tiếc rẻ khi phải gọi cảnh sát sớm quá. Bạch Hải Đường chẳng lẽ tướng cướp mà có bộ mặt hiền khô vậy ư? Phải ra nói chuyện chơi chút đã, vội gì. Mà nếu đưa được Đường lên lầu ba thì… chao ôi, bốn triệu đồng và một vé du lịch Hồng Công đâu có phải là ít. Xuân đặt máy xuống, thoa thêm ít phấn hồng, soi lại mình trong gương, rồi cố gắng giữ vẻ bình thản bước ra khỏi phòng, đến thẳng nơi Đường và Tư Đen đang ngồi. Mắt Đường sáng lên khi Xuân tiến lại!
- Anh Hai chê tiệm của em út hay sao mà chỉ xài cà phê. Xuân ngồi xuống cạnh Đường, mắt nhìn thẳng vào mặt Đường.
- Buổi sáng tôi chỉ ưa dùng cà phê – Đường trả lời rồi hỏi – Coi bộ cô mới về đây?
- Trời, chắc anh Hai là khách quen của khách sạn?
- Đúng, mới cách đây nửa tháng, tôi tới nghỉ ở đây lúc đó đâu thấy cô.
- Dạ, em mới về, kêu tên em là Mỹ Hoa nghen!
- Chà tên đẹp quá ha! Tên đẹp như người – Đường thốt lên.
Xuân hơi cúi đầu ngượng ngịu:
- Anh Hai, đừng dỡn em út, còn anh Hai kêu tên gì?
- Tên là Hai, cứ gọi vậy được rồi – Đường nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Tư Đen uống nốt ly cà phê và đi ra cửa.
- Em uống chút gì với anh cho vui – Đường đề nghị.
- Cho em xin một ly Mactini.
- Cho một ly Mactini – Đường lên tiếng gọi.
- Anh Hai coi bộ là ký giả? – Xuân gợi hỏi, Đường cười: “Nụ cười đặc biệt hiền lành và dễ tin”- Xuân nghĩ.
- Anh đi chạy mánh kiếm sống chớ đâu có biết ký giả, ký thiệt. Thấy bộ đồ đẹp thì mua mặc chơi.
Rất tự nhiên, Đường cầm bàn tay trắng nõn của Xuân lên ngắm nghía.
- Tiếc thiệt, bàn tay này mà phải đi vô nhà hàng, em không học đàn dương cầm sao?
- Nhà em nghèo mà anh Hai.
- Anh muốn bàn tay em đẹp thêm, em ưng chớ?- Đường mạnh dạn hỏi. Xuân hơi ngơ ngác:
- Em không hiểu ý anh Hai.
- Em nhắm mắt lại.
Xuân nũng nịu ngả đầu vào vai Đường, mắt nhắm lại trong lòng thầm nghĩ: “Một anh chàng dại gái, cả tin đến khờ khạo thế này mà sao cảnh sát mãi không tóm được. Kể ra phải nạp anh ta cho Triệu cũng tiếc đấy”. Đường mở catáp lấy ra một chiếc nhẫn một chỉ vàng có nạm mặt đá xaphia xanh Ấn Độ, khéo léo xỏ vào ngón tay Xuân:
- Trời!- Xuân mở mắt và thốt lên – Anh Hai cho em út quà lớn quá ha!
- Có chi đâu, để kỷ niệm buổi gặp gỡ mà. Nè Mỹ Hoa, em thuê cho anh một phòng trên lầu ba, rồi em lên đó với anh chớ?
- Dạ!- Xuân nói nhỏ ưng thuận rồi gọi người:
- Anh Hai đây muốn một phòng thượng hạng trên lầu ba.
Trở về phòng, Xuân quay têlêphôn cho Triệu và nói ngắn gọn: “20 phút nữa, đại úy tới. Đường mặc đồ ký giả màu ghi”. Đặt máy xuống, Xuân lấy gói thuốc ngủ bỏ vào xách rồi đi lên lầu.
(Xem tiếp kỳ sau)
Ngày đăng: 14:15 | 23/08/2017
/ Nguyễn Như Phong / Năng lượng Mới