Hiếu trố mắt. Anh biết. Lê Phước Sang là một tên được Mỹ cưng, nghe đâu hắn là người của CIA, chả thế mà từ tỉnh trưởng trở xuống phải nể.
Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ I)
Cuộc chiến đấu với tướng cướp Bạch Hải Đường (Kỳ II)
- Sao lại giết Sang, nó làm gì chú?
- Bọn L.Q.L thuê, hai triệu đồng!
- Trời, sao đến thế!
Hiếu bóp trán suy nghĩ:
- Thì ra bữa rồi lão ấy đến gặp tôi chắc cũng vì công chuyện này.
- Ờ, lão nói là anh cũng ưng mà.
- Đâu có – Hiếu thốt lên – Tôi không cho nó gặp chú mà.
Đường nhăn mặt khó chịu.
- À, vậy thằng này nói xạo. Nó nói là gặp anh, bàn với anh và anh cũng ưng em giết thằng Sang.
Hiếu hỏi:
- Chú có biết vì sao nó tính giết thằng Sang không?
- Nghe nói thì thằng Sang cậy thế “Mẽo”, cản mũi kỳ đà công việc làm ăn của bọn L. Vừa rồi, tụi Sang hớt tay trên của lão 5 ký hêrôin; lại báo cáo cho bọn chống ma túy của Mỹ tóm mất hai nguồn cấp ma túy cho lão ở Băng Cốc. L. cay cú nên đã ba lần tìm cách giết Sang nhưng không được. Sang rất khôn ngoan, lần ra tung tích Sang đã kho,ù chứ chưa nói đến giết hắn.
- Chú nghĩ sao mà nhận lời giết Sang?
Đường cười khùng khục, hai mắt tròn xoe:
- Anh Tư ơi, hai triệu đồng đâu có ít, bằng một trăm cái xe Honda 67 đấy. Nhưng đó là chuyện sau, còn em cũng đâu có ưa cái thằng ăn lương bọn mũi lõ, đi hiếp đáp người mình.
Đại tá Nguyễn Đức Ngân (Trưởng phòng Hồ sơ Công an Tỉnh An Giang) đang xem lại hồ sơ tướng cướp Bạch Hải Đường
Hiếu lắc đầu:
- Chú làm như vậy không ổn. Chú tính xem, không phải thằng L. không giết nổi thằng Sang, nó có quân, có tướng. Còn Sang đây có phải ghê gớm gì. Một trái na thảy vô xe, một nhát dao, một quả mìn… tiêu mạng như bỡn. Nhưng hắn không dám giết, vì sau Lê Phước Sang còn Đại úy Triệu, Phó trưởng Chi khu cảnh sát; còn Trung tá tỉnh trưởng; còn người Mỹ. Liệu biết L giết Sang, tụi nó có để yên không – Chỉ hai ngày thì cái Đảng Quốc gia Thốt Nốt với lá cờ nửa đen nửa đỏ sẽ vô khám hết. Vậy thì nó đâu có dại. Nó phải mướn chú. Chú giết được Sang, nó mừng. Cảnh sát đi lùng chú, nếu bị bắt, chú lên đoạn đầu đài, còn nó khui bia ăn mừng và “ôkê”. Vả lại chú giết Sang, chú được cái gì ngoài một trăm ngàn đồng, nhưng uy tín với đám anh em mất hết. Tụi nó sẽ xì xèo: “Anh Năm giờ cũng đi đâm thuê chém mướn”… Hơn nữa, chú giết Sang xong, thể nào L. cũng giết chú để bịt đầu mối.
Nghe Hiếu phân tích, Đường toát mồ hôi. Hồi lâu Đường rụt rè hỏi:
- Anh Tư biểu em sao bây giờ. Đã nhận lời và một trăm ngàn đồng rồi.
Đắn đo suy nghĩ hồi lâu Bản nói:
- Vậy thế này, chú tỏ ra cho L. thấy chú có thể giết thằng Sang bằng cách nào đó thì tùy, trả lại tiền cho lão và từ nay đừng có dính dáng vào ba cái thằng nửa chính khách, nửa lưu manh đấy nữa. Giờ chú biết Sang ở đâu không?
- Đàn em cho hay, nó đang ở trên lầu ba khách sạn Đông Kinh. Có bốn vệ sĩ bảo vệ.
- Chú tính tối nay giết ư?
- Vâng, nhưng thôi, em theo ý anh Tư.
Tối hôm ấy, Đường cho Tư Đen bí mật đến khách sạn Đông Kinh và trao nhiệm vụ cho Tuyết Mai, cô gái bán “bar” phải tìm cách cho Sang ngủ say. Đường trao cho Tư Đen gói thuốc ngủ không mạnh nhưng cũng không phải là loại nhẹ. Tám giờ tối, khách sạn mở khiêu vũ, Tuyết Mai đã tỉ tê tán tỉnh được Sang và hơn thế nữa Sang ngỏ ý muốn cô ta lên phòng ngủ. Chẳng mong gì hơn thế, Tuyết Mai theo Sang lên ngay sau khi đã báo tin cho Đường biết.
Ở cái tuổi gần 50, Sang đã đuối sức khi gần gũi cô gái mới hai mươi tư tuổi, cộng thêm liều thuốc ngủ pha trong ly sữa “tăng lực” khiến Sang ngủ say như chết. Bọn vệ sĩ kê ghế ngồi ngoài cửa và chặn ở cầu thang. Chúng đã biết thế nào L. cũng tính chuyện trả thù nên hết sức cảnh giác. Quá nửa đêm. Đường ra lệnh cho chủ khách sạn cắt cầu giao điện rồi bám ống máng trèo lên lầu ba. Đường mở cửa sổ chui vào lấy của Sang một catáp, trong đó có 5 vạn đồng, một tập tài liệu báo cáo cho CIA về hoạt động của Đảng Quốc gia Thốt Nốt, hai khẩu súng ngắn.
Đọc những báo cáo của Sang về đồng đảng mình, L. uất đến nghẹt thở. Thông qua đồng bọn Lê Phước Sang. L. tuyên bố “không đội trời chung với Sang”. Còn Sang hoảng sợ trước đòn cảnh cáo của L. (hắn không biết Đường làm việc này), hắn đã phải xuống nước và hẹn gặp L. để bàn về mối quan hệ lâu dài. Sang cũng sẵn sàng bồi thường cho lão 5 ký hêrôin theo lý do: Nhầm lẫn khi thực hiện công vụ.
Cũng sau lần đó, bọn L. hết sức mua chuộc Đường, nhưng Đường đều nhũn nhặn từ chối. “Chú nên tỏ ra lép vế với bọn thằng L. thằng Sang… có vậy chúng sẽ là bình phong che chở cho chú làm ăn”- Hiếu căn dặn Đường như vậy.
Trong số các nhân vật tai to mặt lớn ở Long Xuyên, Bạch Hải Đường đặc biệt căm ghét Đại úy Triệu, Phó trưởng Chi khu Cảnh sát, và ngược lại, Triệu cũng mạnh mồm tuyên bố đặt Đường ra ngoài vòng pháp luật. Bọn cảnh sát ngụy được lệnh bắn chết Đường nếu gặp. Chẳng muốn dây dưa với cảnh sát làm gì, hơn thế nữa nếu lúc nào cũng canh cánh lo cảnh sát bắt thì chịu sao thấu. Đường tính kế dàn hòa, Đường cùng Tư Đen tìm cách gặp và làm thân với một trung úy tên Hải, sĩ quan văn phòng ở Chi khu Cảnh sát. Đường đã đưa cho Hải mười lạng vàng và để nghị với Hải một hợp đồng béo bở: Nếu thuyết phục được Triệu làm ngơ cho bọn Đường làm ăn, Hải sẽ có 50 cây vàng. Còn Đại úy Triệu mỗi tháng được 10 cây vàng. Không lượng sức mình và thăm dò ý kiến Triệu trước, Hải hăng hái nhận lời. Khốn nỗi, Triệu lại là tên khá có bản lĩnh trong hàng ngũ cảnh sát ở Long Xuyên. Tuy không giỏi nghề nhưng Triệu đặc biệt hăng hái trấn áp bọn tội phạm hình sự. Họng súng của Triệu đã bắn oan không ít người, vì vậy bọn tội phạm hình sự ở Long Xuyên đứa nào cũng gờm Triệu. Đường thừa biết Triệu che chở cho hai băng “Cua vàng” và “Rồng lửa”. Bọn Tư Rỗ, thủ lĩnh của băng “Cua vàng” và Bay Khê, thủ lĩnh băng “Rồng lửa” thường lén đến nhậu ở nhà Triệu, một căn nhà hai trầng lầu nằm sát cạnh khách sạn Đại Hàn, Triệu sống dựa vào vàng, tiền của hai băng này và thực sự chúng chu cấp cho Triệu khá đầy đủ, vì thế hắn luôn tỏ ra liêm khiết, bất cần tiền. Hầu hết các vụ án hình sự hay là các án buôn lậu nếu bị Triệu bắt, khó có ai mà mua được hắn. Càng thẳng tay trừng trị, càng tỏ ra liêm khiết, coi rẻ đồng tiền. Triệu càng được cấp trên tin cậy. Chuẩn tướng Trần Văn Hai, Giám đốc Tổng nha cảnh sát đã đích thân về Long Xuyên gắn huân chương “Anh dũng hạng Ba” cho Triệu và coi hắn là một người hùng.
Không có tài ngoại giao, ăn nói thiếu tế nhị, nên ngay từ đầu Hải đã vấp phải thất bại khi mở mồm ra định nói chuyện với Triệu về bọn Đường. Nghe những câu rời rạc, chắp nối thiếu logic của Hải, Triệu hiểu rằng, Hải đã bị bọn Đường “mua”. Hắn cho bắt bí mật Hải, tự mình thẩm vấn, và khi nắm được ý đồ của Đường, Triệu tương kế tựu kế. Hắn sử dụng Hải làm kẻ môi giới và đồng ý với đề nghị của Đường. Triệu sẵn sàng gặp một mình cá nhân Đường tại nhà hàng Mỹ Hương.
Với sự từng trải đường đời của mình, Hiếu đã phân tích cho Đường thấy âm mưu của Triệu: “Chú không thấy lạ sao? Thằng Triệu xưa nay có khi nào nương tay với bọn chú. Hắn có thế, có lực, có nhiều tiền. Mỗi tháng có thêm chục cây vàng ăn thua gì với hắn. Nếu hắn có ngơ đi cho chú làm ăn, rủi lộ ra hắn hết đường sống tức khắc. Còn nếu hạ sát được chú, từ Đại úy lên Thiếu tá, con đường đâu có dài. Tôi không tin là hắn thật lòng muốn gặp chú để bàn công chuyện, vì vậy chú phải hết sức cẩn thận”.
Nghe lời anh, Đường tương kế tựu kế chơi lại Triệu. Đúng ngày hẹn, Đường cho một đàn em có vóc dáng giống mình, thuê người hóa trang mặt mũi rồi lảng vảng ở cửa nhà hàng Mỹ Hương. Bọn Tư Đen, Mạnh… sẽ yểm trợ. Nếu thấy Triệu có bố trí cảnh sát thì báo cho Đường biết. Thằng đàn em cốt sao hút bọn cảnh sát vô đó là chắc ăn, còn Đường cùng Năng và hai tên nữa thuê một chiếc ôtô GMC 12 chỗ đến phục sẵn ở ngã tư cạnh nhà Triệu. Đúng giờ, Triệu mặc áo sơ vin lên xe Zeép đi ra nhà hàng. Một trung đội cảnh sát đặc biệt mai phục trong nhà hàng dưới đủ hình thức. Để đề phòng bất trắc, hắn còn bắt một trung đội nữa ngồi sẵn trên xe đậu trong chi khu, nếu có lệnh là đến tiếp cứu. Mọi chi tiết của cuộc lừa bắt Bạch Hải Đường được Triệu tính toán rất kỹ, thậm chí nếu Đường có thoát ra khỏi nhà hàng thì cũng không chạy nổi ra ngoài đường lớn. Cách nhà hàng Mỹ Hương ba trăm mét có một tiểu đội cảnh khuyển phục sẵn. Đánh lại người thì dễ chớ đánh lại cả bầy chó bẹcgiê thì quảt là không đơn giản chút nào.
Triệu đến trước, hắn chọn một chỗ kín đáo nhất trong góc nhà hàng, ngồi dựa lưng vào tường, mặt quay ra cửa. Chiếc máy phát tín hiệu báo động được đặt kín đáo ngay dưới gầm bàn. Bàn bên cạnh đã có hai cảnh sát dã chiến cùng hai nữ binh cộng hòa cải trang đang ngồi nhậu. Ở bàn gần ngoài cửa cũng có ba cảnh sát đặc biệt to con như những võ sĩ ngồi chơi bài “cạctê”. Để tiện bề theo dõi, Triệu còn đưa hai tên cảnh sát nữa làm chân bồi bàn. Ngắm nghía thế trận xong, Triệu cười đắc chí, Chuyến này thằng oắt con Bạch Hải Đường ắt sẽ vong mạng. Hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay. Mọi việc đã xong giờ chỉ còn chờ Đường dẫn xác tới. Duy trong cuộc này chỉ có một người lo đến đứng tim – đó là Bảy Phê, chủ nhà hàng Mỹ Hương, Phê biết rằng nếu Đường tới, cuộc đụng độ thế nào cũng xảy ra, mà Bạch Hải Đường có khi nào chịu giơ tay dễ dàng. Sẽ có ẩu đả, sẽ có nổ súng… Nếu vậy sẽ đổ vỡ ắt không tránh khỏi. Nghĩ đến những bức tranh lồng trong khung kính, những bộ ly chén của Trung Hoa, những ngọn đèn Nhật… trị giá hàng vạn đồng bị đập vỡ, lão thấy như ai cứa dao vào tim lão. Mặc dù cảnh sát Triệu đã hứa nếu xảy ra thiệt hại hắn sẽ bồi thường. Nhưng thực tế đã cho thấy, tin vài lời hứa của cảnh sát chỉ có những kẻ ngu.
Bản tự khai của Bạch Hải Đường
- Thưa Đại úy, Bạch Hải Đường đang đậu xe Honda ngoài cửa tiệm – Gã bồi bàn “dởm” ghé vào tai Triệu nói thầm thì. Triệu lên tiếng sau khi đã ấn nút máy phát tín hiệu báo động.
Cẩn thận hơn, Triệu xem lại khẩu Côn nòng ngắn giấu trong bụng, rồi với vẻ bình thản, Triệu ngồi bắt chéo chân, ngả người ra ghế, miệng khẽ huýt sáo. Có tiếng Honda rồ máy dữ dội ngoài cửa tiệm. Triệu chột dạ.
Gã bồi bàn vội vã đi tới:
- Báo cáo Đại úy, Đường đã đi mất.
- Cứ yên trí – Triệu bình tĩnh – Hắn cảnh giác đó thôi.
Triệu nâng ly bia hộp ướp đá lên tợp một ngụm nhỏ. Hơi bia mát lạnh chảy đến đâu hắn thấy người khỏe khoắn đến đấy. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Gã bồi bàn lại vào:
- Thưa Đại úy thằng Đường đậu xe ngoài cửa tiệm. Nhưng nó chưa vào mà còn đứng lại hỏi chuyện mấy con mẹ bán thuốc lá…
- Tốt rồi, mọi việc chờ lệnh ta – Triệu nói và uống nốt bia.
Phạm Thanh Sơn, người đã bắt Bạch Hải Đường năm 1983. Sau này là Phó Giám đốc Công an Tỉnh An Giang
Trong thời gian đó, tại nhà Triệu, Bạch Hải Đường cùng Mạnh và Năng mở cửa khóa cổng, đàng hoàng vọt vào nhà Triệu. Vợ Triệu nằm trên lầu hai, tên hạ sĩ phục vụ đang lúi húi quét dọn. Hắn chỉ kịp trợn mắt nhìn họng súng đen ngòm từ phía tay Năng rồi đổ vật xuống bởi một cú đấm nhanh như chớp của Đường vào bụng. Trói tên hạ sĩ và nhét hắn vào “toalét”, Đường và Năng chạy lên lầu. Đang nằm xem tiểu thuyết tình “Vòng tay học trò”, vợ Triệu giật mình khi cánh cửa xịch mở. Hai người ăn vận đồ ký giả lịch sự, súng ngắn cầm tay bước vào.
- Xuỵt! – Đường giơ ngón tay lên miệng – Xin bà chớ làm ồn, tôi là Bạch Hải Đường đến thăm bà và ông nhà.
Vợ Triệu run bần bật, hai con mắt bạc đi vì khiếp sợ. Mụ ríu lưỡi:
- Xin… xin hai ông… nhà tôi…
- Vâng, ông nhà đang chỉ huy quân lính vây bắt tôi. Đường nói – Phiền bà một chút.
Đường hất đầu ra hiệu, Năng nhảy lên giường, vừa lúc mụ há mồm ra định kêu thì một quả chanh to đã chui tọt vào miệng. Năng nhanh nhẹn quấn vải bịt miệng, trói tay mụ ta lại. Và cuộc lục soát bắt đầu. Chiếc xe được lái vào tận trong sân. Tư Đen và tên lái xe khuân xuống tivi, tủ lạnh, các đôn sứ, chậu sứ cả những bộ ly chén đắt tiền, rồi quần áo, vải vóc… Đường lục chìa khóa trong túi mụ, mở tủ lấy hết vàng, tiền. Nhìn Bạch Hải Đường lấy hết của cải, mụ vợ Triệu uất quá ngất luôn. Thấy mụ bị ngất, Đường cười ha hả rồi đeo vào cổ chân mụ sơi dây chuyền ba chỉ. Chỉ trong mười lăm phút, nhà Triệu sạch trơn. Trong nhà Triệu còn một tủ lạnh 300 lít, nặng quá bọn Đường không khiêng nổi. Đường mở tủ thấy có đĩa đu đủ ướp lạnh, hắn đàng hoàng chén hết. Xong xuôi, Đường ra lệnh rút. Ra tới cửa, nghĩ thế nào Đường quay lại gọi điện thoại đến chi khu cảnh sát:
- Alô trực ban đó hả. Phiền hạ sĩ báo cho Đại úy Triệu là Bạch Hải Đường mượn tạm ông ấy ít đồ về sài đỡ.
Triệu đang sốt ruột chờ Bạch Hải Đường vào gặp thì một viên cảnh sát hốt hoảng phóng xe Zeép tới. Hắn chạy xộc vào chỗ Triệu và nói nhỏ. Chẳng hiểu hắn nói gì mà cảnh sát và những người ngồi nhậu ở đó thấy Triệu đập tan ly bia gầm lên tức giận:
- Thằng chó đẻ!
Nói xong, hắn bỏ mặc đám thuộc hạ, quên cả chiếc máy báo động, tự lái xe về nhà…
Hai ngày sau, khắp thị xã Long Xuyên nhan nhản những tờ thông cáo khổ 40×30 đem dán ở các bức tường:
“Nguyễn Ngọc Truyện tức Bạch Hải Đường là một tên cướp đặc biệt nguy hiểm, đã gây nhiều tội ác, xâm hại đến an ninh của Chính phủ Quốc gia”. Nay công bố:
Ai bắt được Bạch Hải Đường, thưởng 5 triệu đồng.
Ai giết được Bạch Hải Đường, thưởng 3 triệu đồng.
Ai chứa chấp, dung túng cho Bạch Hải Đường và đồng bọn sẽ bị nghiêm trị.
Ký tên: Phó trưởng Chi khu.
Cảnh sát Long Xuyên.
Đại úy Nguyễn Triệu”.
(Xem tiếp kỳ 4)
Ngày đăng: 00:50 | 20/08/2017
Nguyễn Như Phong / Nguyễn Như Phong / Năng lượng Mới